Thursday, December 5, 2013

PHỞ TÁI - PHỞ BÒ VIÊN - DÂU XAY

Sao bây giờ tâm tư và cảm xúc đi đâu hết rồi ... nhà mới vẫn thấy chưa quen ... cùng một lúc sao mà lại mất nhiều thứ đến vậy ... Biết khi nào mới thật quên hay thôi hết nhớ ta ! ...




Chẳng muốn ăn nhưng vẫn phải ăn , ăn ít cũng phải ăn . Bác sĩ mở lời đầu tiên cũng thốt lên " phải ăn , thuốc bổ ko thế được ăn trừ khi ko biết ăn " nghe đến đây thì cúi đầu im lặng nhưng tự dưng trong lòng thì cười hức hức . Biết ăn chứ bộ ! bình thường thích ăn nữa là ... nhưng giờ ăn không được nhiều và có lúc ngon miệng lúc không . 




 Tự nhiên nhớ lại hồi lâu lắm rồi , có đọc một bài báo nói về tầm quan trọng của ăn . Người viết khẳng định ăn là qua trọng nhất . Mọi thứ thường bắt đầu bằng chữ Ăn rồi mới đến những thứ khác ( ăn nói - ăn uống - ăn học - ăn mặc - ăn chơi ...)  Mà khi đi học thì lại phải học ăn trước ( học ăn học nói ... ) .  Người ta không thể tập trung vào làm bất cứ gì với cái bụng trống rỗng đói ăn được ( có thực mới vực ... )  tác giả đưa ra nhiều nhiều nữa những dẫn chứng và nói nói thêm rằng chỉ có 1 chữ mới có thể đứng trước chữ ăn là chữ Làm ( Có Làm thì mới có Ăn ) . Người ta phải làm việc vất vả  cũng chỉ để kiếm cái ăn trước , khi nào cái ăn đầy đủ thì mới nghĩ đến những thứ khác ... 



Ừ !  thì cũng đúng , với lại được ăn ngon lại mặc đẹp ai mà chẳng thích . Nói ăn ngon lại nhớ có mấy lần Chị 3 nói " con đường ngắn nhất đi đến trái tim của người đàn ông là cái bao tử " hi hi ! Thiệt chứ ! với lại người đàn ông có được người vợ nấu ăn ngon và đảm đang là sướng nhất còn gì . Mà kết nhất câu chị 3 nói " Ăn cho mình - mặc cho người ta " . Nó đúng với cái sở thích của mình và Anh ,  ăn chính là hưởng thụ . Mà giờ thì chưa thật ổn định ... còn on/off quá ... ! Cái máy chụp hình thân thương của mình cũng giúp mình khuây khỏa phần nào ... Tuy chưa có cảm xúc ổn định trở lại và tay yếu - dễ bị run khi chụp  nhưng cũng vui vui khi nhìn ngắm tác phẩm  . Anh cũng vui ... !