Nằm riết sợ không hết bịnh nên loay hoay ở bếp xong thì cũng chẳng còn gì để làm , ra sau nhà ngó ngó cây tắc đang đầy quả nhưng còn chưa vàng hẳn thì bất chợt có tiếng nói mà như quát " Em ! trời nắng vậy ra đó làm gì , vào nhà mau " . Lúc này em đang mệt nên không thèm cãi lại , chỉ lườm lườm kẻ quát mình rồi đi vô chứ bình thường có mà em dễ nghe lời như vậy hi hi !
Vào nhà lại leo lên giường , đầu bớt nhức nhiều nhưng ho và đau cổ thì không bớt , giọng hôm nay khàn khàn như bị ai bóp cổ vậy . Nằm nghĩ giá mà người khỏe khoắn chắc viết một vài món cho khuây khỏa . Mà viết sơ sơ thì em đây không muốn , cứ phải kể lể dài dòng chi tiết vì muốn rằng mỗi khi đọc lại một bài nào em phải nhìn thấy được những kỷ niệm rõ ràng trong đó em mới chịu . Chợt nhớ có một số hình món ăn mà cách đây không lâu em họ của Anh ở HT ghé nhà chơi , bữa đó vợ chồng Thịnh - Oanh rủ đi ăn nhà hàng Mỹ nhưng em bận việc không đi được nên nàng mang togo về cho em . Hai bữa sau em mang ra hâm lại cho Anh và em ăn trưa , lúc đó tự nhiên cao hứng em mang bộ chén dĩa có viền mạ vàng mà cô chồng cho lâu lắm rồi ra đựng và chụp hình , chứ bình thường em còn không nhớ là em có nữa hì hì !
RED BEANS & RICE
SHRIMP PASTA
CÁ HỒI NƯỚNG SỐT BƠ VÀ TÔM
Còn món gì đó có Oyster và sốt trắng như kem nhưng nhìn thấy khó chụp quá nên em để ùm luôn ! Chụp xong món nào là cho Anh xử liền món đó , đã vậy Anh còn cười rung rinh khi thấy em bày biện kiểu cọ bắt chước nhà hàng hi hi ! Chụp choẹt linh tinh vậy đó chứ rồi em quên mất , cho đến hôm bữa mới nhớ liền gửi hình cho Oanh coi chơi . Cô ấy trả lời lại làm em vừa mắc cười vừa vui vui